Nghẹt thở xem cảnh anh đánh em gái tàn bạo, sự thờ ơ của người thân mới đau đớn hơn cả

Đau không chỉ vì chiếc ghế anh giáng xuống em, mà còn vì người thân thản nhiên nằm… nhìn!
Tôi viết ra điều này vì tôi từng là đứa em gái, đứa cháu bị bạo lực gia đình trong im lặng.

đánh em gái - Ảnh 1.

Chị T. bị anh trai cầm ghế đánh liên tục – Ảnh: Cắt từ video

Tôi đã phải tắt màn hình.

Không phải vì không chịu nổi cảnh anh ruột dùng ghế đánh em gái dã man đang lan truyền rộng rãi trên mạng. Mà vì tôi biết chính xác cảm giác đó.

Cảm giác khi bạn bị đánh đau đến nghẹt thở, nhưng vẫn không đau đớn bằng ánh mắt người thân chỉ nhìn mà không làm gì.

Mỗi lần thấy cảnh bạo hành gia đình, ký ức trong tôi lại trỗi dậy, buốt nhói, đau không thành lời.

Tôi từng là đứa em gái đó. Không phải trong clip, mà trong một góc khuất của đời thật.

Nỗi đau không ở nắm đấm, mà trong sự thờ ơ của những người thân còn lại

Cha mẹ tôi ly hôn, mỗi người lần lượt bước thêm một lần đò. Tôi ở lại thị trấn, ở hết nhà này đến nhà khác. Để bám trường, bám lớp. Đến lớp 7, có giai đoạn tôi ở một mình, và sống bằng những bữa cơm tự nấu, những đêm ra chợ khuya bán rau, bán hành để sáng còn kịp đến lớp. Thầy cô là những chỗ dựa hiếm hoi của tôi trong suốt những ngày tháng đó.

Lâu lâu, anh tôi về. Tạt ngang. Lúc nào cũng đầy vẻ hống hách.

Một đêm khuya, tôi đang ngủ, anh tôi về. Anh bất ngờ quất mạnh vào đầu tôi khiến tôi ngã nhào, vì anh hỏi gì đó mà tôi không nghe thấy.

Cái cây to gần bằng cổ tay tôi lúc đó. Đầu tôi sưng to như quả bóng. Anh cấm tôi khóc.

Tôi loạng choạng bước thấp bước cao ra khỏi căn nhà tre điêu tàn giữa đêm vắng mịt mờ. Tôi 12 tuổi, và quen với việc không ai bênh mình. May mà tôi va phải người cậu, nửa đêm dậy ra vườn đi vệ sinh. Ông hoảng hốt: “Nó đánh mày phải không? Sao không la lên? Lỡ chết thì sao?”.

Đợt đó, tôi được đưa vào Bệnh viện Chợ Rẫy. Nhưng rồi… mẹ tôi về. Không phải để hỏi tôi có đau không, mà để đổ lỗi cho người khác và bênh con trai mình. Tôi im lặng. Tôi quen rồi.

Với một đứa trẻ bị chính người thân đánh, nỗi đau không nằm ở cú đấm – mà là ở sự thờ ơ của những người thân còn lại.

Lần thứ hai anh tôi đánh tôi là khi mẹ tôi làm ăn thất bại, dọn về lại thị trấn sống với tôi trong căn nhà tre tạm bợ ọp ẹp. Rồi anh tôi lấy vợ và đưa vợ về ở cùng. Một ngày, anh tôi lại nổi trận. Tôi bị đánh đến mức ngất đi, ngay trước mặt mẹ ruột và chị dâu. Không một ai bước tới đỡ. Không một tiếng phản đối. Không ai gọi tên tôi, không ai hỏi “Có đau không?”.

Tôi tỉnh dậy. Không khóc. Không trách. Tôi lặng lẽ dắt xe, đạp một mạch 10 cây số. Tôi không biết mình định đi đâu. Nhưng tôi biết chắc: tôi không thể quay về.

May mắn thay, những chị sinh viên Đại học Thủy sản thấy tôi – đứa học sinh nhỏ gầy, mặt mũi bơ phờ, đôi mắt đờ đẫn. Họ đã giữ tôi lại. Họ không cho tôi quay về nữa. Họ cho tôi ăn, cho tôi chỗ ngủ, và cho tôi thứ mà gia đình ruột thịt không thể cho: lòng trắc ẩn.

Cuối cùng, nhờ bạn bè tìm đến, khuyên nhủ, tôi quay lại thi tốt nghiệp lớp 12. Không phải để làm vui lòng ai, mà để giữ lại cho mình một con đường sống.

Và hôm nay, khi xem đoạn clip một cô gái bị anh ruột đánh tới tấp, tôi thấy lại mình của ngày xưa. 

Nhưng điều khiến tôi đau hơn cả, là sự thờ ơ của người theo bản tin trên báo chính là người mẹ đang nằm võng trong clip, là sự thản nhiên của người anh khác khi em gái bị đánh tàn bạo. Mỗi lần tôi thấy một clip đánh đập con trẻ, vợ chồng bạo hành, mẹ cha quay mặt làm ngơ…, những ký ức cũ lại trỗi dậy, buốt nhói như một vết cắt chưa từng lành.

Đừng biến “nhà” thành nơi không phải chốn trở về!

Là một người từng trong cuộc bạo hành, tôi chắc chắn rằng:

Bạo lực gia đình không chỉ làm tan nát thể xác. Nó phá nát tâm hồn. Sự vô cảm giết người trong thầm lặng. Và sự im lặng đôi khi chính là vũ khí chết người nhất.

Bạo lực gia đình không bắt đầu bằng nắm đấm, mà bắt đầu từ sự im lặng của người xung quanh.

Và nạn nhân không chỉ là người bị đánh, mà còn có thể là đứa trẻ phải lớn lên trong bóng tối không ai can ngăn.

Nếu bạn là một người mẹ, xin đừng quay mặt đi khi con mình bị tổn thương.

Nếu bạn là một người anh, xin hãy nhớ rằng sức mạnh không nằm ở nắm tay, mà ở cách bạn che chở người yếu thế.

Nếu bạn là người đang xem clip, đừng để cơn phẫn nộ chỉ sống trong 5 phút rồi lụi tắt.

Tôi đã vượt qua được. Nhưng không phải ai cũng may mắn như tôi.

Hãy dừng lại. Lắng nghe. Lên tiếng.

Vì nếu không, một đứa trẻ khác, một nạn nhân khác – đâu đó – sẽ lại ngất đi dưới cú đấm của bạo hành!

Nếu bạn từng chứng kiến bạo lực gia đình, hãy lên tiếng.

Nếu bạn là nạn nhân, xin hãy tìm đường ra, dù chỉ là một khe sáng nhỏ nhoi.

Vì bạn xứng đáng được yêu thương.

Và vì không ai nên lớn lên với trái tim bầm dập trong chính ngôi nhà của mình.

Nguồn: https://tuoitre.vn/nghet-tho-xem-canh-anh-danh-em-gai-tan-bao-su-tho-o-cua-nguoi-than-moi-dau-don-hon-ca-20250812133752536.htm

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *